TÂM SỰ CÔ GIÁO DẠY VĂN

Lượt xem:

Đọc bài viết

Trên bục giảng em nói toàn chuyện thần tiên. Cô Tấm ở hiền được phật thần cứu giúp. Chàng Kim chung tình chẳng vẹn tròn hạnh phúc. Nước mắt nàng Kiều ướt đẫm trang thơ.

TÂM SỰ CÔ GIÁO DẠY VĂN

                     Tác giả: Phạm Thùy Vân

 

Trên bục giảng em nói toàn chuyện thần tiên.

Cô Tấm ở hiền được phật thần cứu giúp.

Chàng Kim chung tình chẳng vẹn tròn hạnh phúc.

Nước mắt nàng Kiều ướt đẫm trang thơ.

Nguyệt Nga đã gặp Vân Tiên chưa?

Để khắc khoải trái tim ông Đồ Chiểu.

Bạn đến chơi nhà mà sao để thiếu,

Cả trầu không…hỡi cụ Tam Nguyên?

Em kiếm tìm một chút bình yên,

Một chút ấm lòng trong gió đầu  mùa lạnh.

Để xót thương những tuổi thơ bất hạnh,

Những thân phận nghèo bên xóm chợ bơ vơ.

Em lại vào thế giới mộng mơ,

Để giật mình tiếng trống trường võng vọng.

Ngoài cổng trường là con thơ trông ngóng,

Anh vụng về…chắc có nấu được cơm.

Cái mộng mơ phải tan biến trong em,

Để về với đời thường dưa cà, mắm muối.

Chợt chạnh lòng con ai xiêm áo mới,

Mà con mình vẫn tấm áo năm xưa.

Thương anh nhiều dẫu vất vả nắng mưa,

Vẫn chắt chiu dành tiền cho em mua sách.

Vẫn tự hào khoe  với người bên cạnh,

“ Vợ tôi là: cô giáo dạy văn”.

Em ước một lần được phật đến thăm,

Như đã từng đến thăm cô Tấm.

Để khi ra khỏi cổng trường em bớt phần lo lắng,

Liệu giờ này anh đã nấu cơm chưa?

Sưu tầm: Nguyễn Thị Loan