NHỮNG BÀI THƠ TIỄN BIỆT ĐẠI TƯỚNG VÕ NGUYÊN GIÁP

Lượt xem:

Đọc bài viết

Ôi! Vẫn biết phút giây này sẽ đến Mà làm sao tim vẫn nghẹn nên lời Vị tướng tài bao triệu người quý mến

1. Hàng triệu người tự cài lấy băng tang

Ôi! Vẫn biết phút giây này sẽ đến

Mà làm sao tim vẫn nghẹn nên lời

Vị tướng tài bao triệu người quý mến

Trái tim Người ngừng đập… Việt Nam ơi!

Tin buồn đưa giữa chiều tối đất trời

Tin buồn đưa đến muôn nơi trái đất

Tin buồn đưa ngỡ chưa là sự thật

Vị tướng tài! Nay đã mất rồi sao?

Từng hàng tre ngỡ như cũng lao xao

Từng trái tim thấy nghẹn ngào thương tiếc

Bữa cơm tối từng nhà dừng ăn tiếp

Cháu ngây thơ ngơ ngác biết chuyện gì?

Vẫn hiểu rằng vòng tử biệt sinh ly

Chẳng ai thoát, chẳng có gì níu được

Đời nhân hậu mấy ai so sánh được

Thế kỷ đời điều mong ước nhân gian!

Khu rừng xưa nghe vọng tiếng suối ngàn

Tên anh Văn vẫn vọng vang bờ cõi

Quân lệnh đầu tiên rõ từng tiếng nói

Phai Khắt, Nà Ngần chói lọi sử xưa…

Đờ Cát gục đầu, hai cánh tay đưa

Từ dưới hầm lên vẫn chưa hiểu nổi

Là tướng phương Tây không ngờ phút cuối

Thành hàng binh cúi đầu dưới sao vàng

Cầu Hiền Lương chia cắt Bắc Nam

Cuộc chiến mới với vô vàn gian khó

Lời Bác Hồ trong tim ai khắc rõ

“Không có gì quý hơn độc lập, tự do!”

Pháo đài bay? Ta thiêu chúng ra tro!

Vua chiến trường? Ta đập bò ra hết!

Xẻ Trường Sơn! Bao đoàn quân mải miết…

Vị tướng tài thêm anh kiệt vô song.

Nhật lệnh tuyệt vời, dân tộc chờ mong

Thần tốc nữa lên! Vang trong quân ngũ!

Táo bạo nữa lên! Từng giây tranh thủ…

Giải phóng miền Nam! Một nửa cõi bờ…

Khúc khải hoàn rộn rã nhạc và thơ

Quốc kỳ tung bay ước mơ đã thoả

Vị tướng tài thấy nỗi niềm sao lạ

Trong ngày vui như thấy có Bác về…

Tóc bạc một đời binh nghiệp say mê

Tạm quên chiến trường quay về cuộc sống

Đảng giao việc gì không hề nao núng

Dù có tạm quên gươm súng, sa bàn…

Nụ cười vẫn hiền, tình vẫn chứa chan

Tuổi tác càng cao lại càng đức độ

Bên người lính xưa chia từng cảnh ngộ

Giữa những gian nan vẫn tỏ tim hồng

Ôi! Vị tướng tài rạng rỡ núi sông

Sử vàng mãi ghi chiến công lừng lẫy

Lễ tang Người… có thể không đến đấy…

Hàng triệu người… tự cài lấy băng tang…

(Lê Thống Nhất)

2. Đại tướng anh hùng dễ mấy ai

Đức độ, anh, uy, trí, dũng, tài

Thắng hai đế quốc, bách niên thọ

Hoàn cầu có một, không có hai

3. Đại tướng VÕ NGUYÊN GIÁP kính yêu trường thọ

Đại đoàn kết nhân dân là sức mạnh

Tướng và quân lớn mạnh bởi kết đoàn

Võ học trí cao anh tài cứu nước

Nguyên khí thịnh suy vận nước là đây

Giáp trận chiến công vang khắp toàn cầu

Kính già thương trẻ sáng ngời đạo đức

Yêu mến vì dân suốt đời tận tụy

Trường kỳ kháng chiến sử ghi huyền thoại

Thọ với non sông mãi lưu danh.

4. Toàn dân chuẩn bị tang phục

Tiễn đưa người về nơi ấy cuối trời

Nơi không chỉ có Bác Hồ và những người khai quốc

Mà còn có Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung…

Tổ quốc ngàn năm bao người tiếp bước

Dân tộc còn bởi nước non sinh ra những bậc đại anh hùng

Yêu dân như con, không coi dân là cỏ rác

Tiến cũng vì dân mà thoái cũng vì dân

Người đi rồi, lúc nào, con không tin vào ai khác

Nhưng tin dân tộc mình, tin vào chữ hiếu chữ nhân

Tiễn người đi con dặn lòng không khóc

Để người được thanh thản thoát khỏi bụi trần

Con mãi tin vào người – vẫn còn Nguyên Giáp

Vào cõi vĩnh hằng – sống mãi giữa lòng dân…

5. Một thân rồng họ Võ cháy thiên thu

Nước mắt tháng Mười chảy dọc biển Đông

Cho một thân rồng cuộn mình thôi thắp lửa

Đêm xô ngày, ngày xô mùa đau vỡ

Những ban mai thôi gõ cửa chào Người

Cửa sổ 30 Hoàng Diệu vẫn mở đấy thôi

Mây trắng nhớ nụ cười Người vương nắng

Gió len phòng hong khô ngày nước mắt

Đừng vội tan hơi ấm cuối còn gần

Bờ vai Người gánh cả dãy Trường Sơn

Đôi bàn tay lay Điện Biên chấn động

Thế giới giật mình, nhìn biển Đông sóng

Người anh hùng xanh áo vải Việt Nam

Trăm kiếp đời từ nô lệ đêm đen

Nương ngọn lửa người soi đường tranh đấu

Chiến dịch Hồ Chí Minh rùng mình loài hổ báo

Non sông dậy mùa khải hoản ca

Nước mắt tháng Mười tiễn Người về một miền xa, rất xa…

Nhưng năm tháng chẳng phai nhòa hình bóng

Niềm tự hào của cả dân tộc

Đã thơm hương sứ mệnh trọn một đời

Người – con chưa từng gặp nhưng chẳng hề xa xôi

Người – với nụ cười ngời nên thần thoại

Sóng biển Đông nghiêng mình thầm ngân mãi

Một thân rồng họ Võ cháy thiên thu